Archive for the 'Thơ' Category

11 13th, 2009

( Gây hấn Tệ Xá của Tâm [Bất] Nhiên)

Đã Vô Trú mà lại có Am,
Am Miểu chi đây hởi ơi chàng ?
Mênh mông sóng nước đâu có ngán,
Thật đúng là chàng Du sĩ ngang ? [ngang ý gàn]
Hồn Thơ ơí ! Chàng thi sĩ lang thang,
Ta đành bái phục xin đầu hàng.

Hỏi Đó có sợ Mờ- A chăng ?
Chớ Đây run rẩy đầy băng khoăng !
Nếu sợ thì khấn Ta lâm râm,
Ta chính Mờ- A ẩn trong lòng, [Tâm ma]
Nghe giọng Ta ngâm Thơ nồng ấm,
Sợ Mờ- A nào hơn Ma Tâm !

Ai đến, Ai thăm Vô Trú Am,
Am mà Vô Trú cần chi đằm, [đằm là chỗ]
Tự tại thong dong suốt tháng năm ,
Can chi dính mắc, không bỏ lăn,
Có Ai cần Trú mà lập Am,
Cần có Ai mà Trú với Am.,. [có cần, cần ai]

Chị Quảng An ơi !
Giữa trùng dương bát ngát trên đồi Vô Trú Am đầy hoang vắng tịch liêu dìu dặt. Thật không còn gì thú vị bằng, một mình trong phòng văn lặng lẽ ngồi nghe chị ngâm thơ Tâm Nhiên.
Xiết bao là cảm xúc rạt rào. Rạt rào như những cơn sóng vỗ liên hồi vào bờ cát trắng dưới triền đồi xanh xanh kia.
Chị Quảng An là ai mà tuyệt vời như thế nhỉ ?
Chỉ biết im lặng trong niềm tri ân, một cách hân hoan với trời mây biển núi ,ngút ngàn hoang dại giữa thiên nhiên hùng vĩ mênh mông.
Chị biết không, biển rừng ở hải đảo hoang vu này cũng biết lắng nghe,biết thưởng thức giọng ngâm thơ truyền cảm của chị nữađó.
Huống chi là Tâm Nhiên phải không chị ?
An vui cho chị và gia đình.
Tâm Nhiên
( Vô Trú Am 18.2.09 )
RÉO GỌI TÂM NHIÊN QA làm 5.3.2009

Tâm Nhiên, Tâm Nhiên lại Tâm Nhiên,
Gọi tên kiểu nớ Rõ thật điên !
Thông cảm cho Ta kẻ muộn phiền,
Tên người chẳng lẽ là Phép Tiên ?

Khi Ta gặp phải cảnh chướng duyên,
Chẳng hạn như khi tiêu hết tiền,
Hay bị Bồ đá thật đau điếng !
Gây tội mà im hơi lặng tiếng,
Ém x ì bùa ai mà chẳng thiêng
Thì Ta liền hú hồn Tâm Nhiên.

Tâm Nhiên bị động nhảy mũi liền ,
Là biết chính Ta muốn kiếm chuyện,
Chờ giờ phút nào mới thiêng liêng,
T. NHIÊN ơi ! Từ bi cứu bạn hiền.

Giởn chơi chút xíu để gieo duyên,
Vui vẻ Ai mà chả hứng điên,
Càng điên làm Thơ càng thấy ghiền,
Trời Thơ huyền diệu thật Tâm Nhiên, [chơn tâm]
Nhớ nhớ Tâm Nhiên lại phát Điên. [Điên or No]

Sugar Land, 29.2.2009.
Có một bà chị, Lưu đày Ngoại kiều,Tóc rảy muối tiêu, Mắt thì đăm chiêu, Mặt có vẽ kiêu, Ăn ít nói nhiều, Chân tay ốm yếu, Người thì khẳng khiu, Tính hay khó chịu, Chẳng ai nuông chiều, Tháng ngày cô liêu, Tình tiền đều thiếu, Còn chi mỹ miều ! Chị Quảng An có mấy cái tài, Tính hay khôi hài, Làm người ưu ái, Nhưng lắm kẻ lại, Tức bực không khoái, Hỷ nộ ố ái,Thường tình nào sai, Làm thì như gió, Đi thì như mây, Ăn ngủ đêm ngày, Nói thì rất hay, Hành nào có thấy, Con cái đủ đầy, Thêm cháu có ngay, Làm thơ chẳng tài, Mà cứ khoe mãi, Ngâm thơ lãi nhải, Làm điếc lỗ tai, Phá kể Đại Tài, Tiêu đời nay mai, Chị đành bai (bye). QA xin kính bái !

Chị Quảng An ơi !
Giữa trùng dương bát ngát, trên đồi cao phiêu hốt, có một kẻ cô liêu, ngồi đọc thơ chị và nghe chị ngâm nga những vần thơ lãng đãng, thấm đẫm ý đạo nghĩa tình mà hắn cảm nhận trong lòng một niềm thanh tịnh tịch nhiên.
Thơ chị đi theo một nguồn cảm hứng tự nhiên như nhiên, hoàn toàn phóng dật, phiêu bồng. Không theo một trật tự vần điệu chi cả. Đó là phong cách tự do, tha hồ khiêu vũ trên cung bậc ngôn ngữ thi ca, có nét riêng rất độc đáo, vô song.
Thi ca là chuyện tâm hồn. Đọc thơ cho vui, cho hoan hỷ theo điệu tiếu lâm Bùi Giáng là cũng đạt rồi. Còn hay dở là còn tùy theo người đọc có hòa âm, nhập diệu vào được mạch nguồn thi ca đó hay không mà thôi.
Ai đọc thơ chị thì liền lập tức hân hoan vui vẻ, phấn chấn yêu đời. Yêu đời một cách vô điều kiện và hồn nhiên mỉm cười theo thể điệu tiêu dao vừa long lanh, lấp lánh, vừa huyền ảo lung linh

Điệu tiếu lâm cận nhân tình
Trận đùa chơi rỡn làm sinh động liền
Tinh thần hý lộng thuần nhiên
Niêm hoa vi tiếu tan phiền ủ ê
Trầm trọng chi lắm nặng nề
Buông và bỏ hết chuyện mê man đời
Từ muôn thuở đến muôn nơi
Nghe vi diệu pháp trong lời vô ngôn
Tuyệt thay ! Gây cảm xúc hồn
Chị về thể hiện bằng ngôn ngữ thường

Bình thường ngữ ngôn, rất dân dã dân gian là loại thơ dễ đi vào lòng người, tự nhiên cảm hóa và âm thầm nhiếp dẫn mọi người cùng về cố quận tuyệt trần Chân Thiện Mỹ, phải thế không chị ? Hỡi bà chị có tính khôi hài Quảng An rất tự tại an nhiên ?
À ! Thầy Nguyên Tạng viết bài giới thiệu Ngọc Phật là bạn thân thiết của Tâm Nhiên, hồi thầy còn ở chùa Pháp Vân, Gò Vấp, Sài Gòn đó chị. Bây giờ thầy đang lưu trú chùa Quảng Đức bên Úc Đại Lợi.
Thôi nghe chị. An vui cho chị và gia đình.
Tâm Nhiên
( Vô Trú Am 2.3.09 )



Cả trời Thơ khiến Ta vương vấn ,
Yêu Thơ nên đành yêu cả Thi Nhân,
Chứ Ta nào có ý xa, gần, [đừng tưởng bở]
Xin tình Thơ thưởng thức thanh âm

Vì Thơ Ta tâm đắc Thi Nhân,
Thơ có biết Ta đang thổn thức ? [thưởng thức]
Ngân rung giai điệu thật tưng bừng
Hoà cùng nhịp Tim Ta reo mừng !

Thi Ca cần làn điệu diễn ngâm,
Ta kẻ bàng quang thích ân cần, [QA ngâm]
Ý Thơ khiến hồn ta trực nhận,
Say Thơ không chỉ thoáng bâng khuâng !

Giọng ngâm sao tha thiết lạ lùng,
Hồn Thơ đà nhập cõi hư không,
Tiêu dao Thể phách cùng vô tận
Lai láng Thần hồn chốn mênh mông !



Đi khắp Thế gian không Ai tốt bằng Mẹ
Gánh nặng cuộc đời không Ai khổ bằng Cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha

Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm Thân gầy Cha che chở đời con
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không.

Chính bài Thơ Thầy giảng mà QA cảm xúc đã bật ngâm Thơ được



Nếu có bao giờ con yêu Mẹ
Hãy yêu đi khi Mẹ còn đây
Còn biết được những giòng tình cảm
Ngọt ngào …êm dịu lẫn nồng say

Hãy yêu đi khi Mẹ còn biết
Đừng chờ đến lúc Mẹ ra đi
Ghi lời yêu qúi lên bia đá
Mỹ từ trên phiến đá vô tri

Hãy nói lên điều con muốn nói
Đừng chờ đến lúc Mẹ ngủ say
Một giấc ngủ không bao giờ dậy
Ngàn năm ngăn cách chẳng ngày mai

Đó là chia ly là tử biệt
Chẳng bao giờ nghe được tiếng Con
Nếu yêu Mẹ dù là một chút
Hãy nói đi khi Mẹ sống còn

Nói đi con lời nào yêu dấu
Cả Tấm lòng hiếu thảo của con
Để Mẹ nâng niu như Bảo vật
Cho Tình Mẫu Tử thấm như Son.



Bà Mẹ Việt Nam tuổi trời lận đận
Có trên đất khách như một tình cờ
Lũ Cháu con Bà đều tròn Danh phận
Riêng Bà Mẹ Quê như một vật thừa

Bà Mẹ Quê thu mình rất nhỏ
Tiếng “ Ngoại ” dị òm không lọt vào tai
Bà Mẹ Việt Nam bổng Câm từ đó
Ngơ ngẫn âm thầm như mượn hồn Ai

Lũ Cháu con Bà bung đi mọi ngã
Miền Tây nắng lửa xứ Bắc lạnh căm
Không ngại tuổi già một thân tất tả
Xuân Thu nhị kỳ lặn lội tìm thăm

Con cháu xem Bà còn hơn của nợ
Chúng đừa cho nhau chẳng chút ngượng ngùng
Mẹ khóc nghẹn ngào trong muôn tiếc nhớ
Xóm giềng Quê hương Mồ mã Cha Ông

Nhớ giòng Sông xưa nhớ hàng Phượng vỹ
Nhớ liếp Trầu cay nhớ rặng Tre già
Nhịp võng đong đưa dưới dàn Thiêng lý
Giấc ngủ ban trưa xao xác tiếng gà

Mẹ sợ vô cùng sợ hơn nỗi chết
Nơi Nhà Dưỡng lão hay ngục A-Tỳ
Mẹ khóc Mẹ van những lời thống thiết
Con vẫn cười mơn bỏ Mẹ mà đi

Chiếc lá úa vàng trong đêm mưa gió
Người Mẹ qua đời không kịp trối trăn
Trên báo Địa Phương tưng bừng cáo phó
Con Cháu một đàn khoe chức khoe danh [khoe bằng]

Thực trạng con cái VN ở Ngoại Quốc đối xử với Cha Mẹ tệ bạc vì chủ nghĩa cá nhân ích kỷ mà Hà Huyền Chi đại diện nói dùm tiếng lòng của những ChaMẹ tuổi về già.QA đã diễn ngâm ở Web



Ta từ củi mục cành khô,
Tiếng thơ chôn chặt đáy hồ thời gian,
Bổng đâu một tiếng chim ngàn,
Cảm ơn ! Nhặc tiếng tơ vàng nhói tim.



11 13th, 2009

Kính tặng Ông Xã Thanh Trúc và những ai ở cùng hoàn cảnh.

Duyên Tu chỉ tới đó thôi
Nợ tình còn buộc sự Đời vương mang
Tiến Tu bước nữa huy hoàng
Quẩn quanh Rẽ Lối đa mang nhọc nhằn
Thì thôi chấp nhận dấn thân
Trọn cho kiếp sống ân cần hướng đi
Cảnh nào dẫn dắt chủ trì
Tự thân ươm hạt Từ Bi nẩy mầm
Ai cũng sẵn có Chơn Tâm
Hướng sống Thánh Thiện chẳng tầm Đạo xa
Đời- Đạo đôi nét hài hòa
Vững vàng Tâm chẳng nhạt nhoà đường Tu
Thủy Chung nương ánh Đạo Từ
Sen vàng hiển lộ Chân Như cõi về



11 13th, 2009

Cô Annie-Le học Tiến sỉ Y khoa bị giết ở Trường ĐH Yale vào 9/9/2009

Thiếu Nữ Trẻ một tài năng vương tới,
Annie-Lê thọ hai bốn tuổi đời,
Tức tưởi ra đi thổn thức lòng người !
Vô thường hiển hiện lệ nào ngăn rơi ?!

Kẻ tạo tác đã tàn hại mất rồi,
Một Tiến Sỉ trẻ Annie-Lê nay mai,
Vì đố kỵ do Sân-Si bộc khởi,
Hắn điên cuồng tự hủy diệt Hắn thôi !

Phải Đại học Yale điểm cuối cuộc đời ?
Không ! Nơi ấy đào tạo bao nhân tài,
Do Vô Minh sai sử kẻ ngu muội.
Ân, Oán nghiệp duyên dẫn dắt nên thôi !

Annie – Lê hởi, Annie – Lê ơi !
Hồn thiêng xin hãy hướng về Ánh Đạo,
Buông bỏ những tức tưởi nghẹn ngào !
Chị luôn hiện hữu như những vì sao.

Gia đình chị, Người Bạn Đời áo não,
Xã Hội mất nhân tài đáng tự hào,
Hởi kẻ ác với tâm tư điên đảo,
Gây nghiệp xấu sẽ lãnh quả thương đau !

Đạo lý Nhân – Quả gieo gặt sai đâu,
Lời Phật dạy chúng ta càng rõ thấu,
Sống thiện lành từ ái thương lẫn nhau,
Hiểu tha thứ Chị nương Ánh Đạo Từ.

Đưa tiễn Chị ngàn nến tỏa, lệ trào,
Trang trải rồi nghiệp nợ quá thương đau !
Chị trở về nơi cảnh giới Nhiệm mầu,
Vang lời Kinh Cầu Thánh Thiện cho nhau !!!



QA về VN thọ Đại Tường xã Tang Mẹ. Vào10/5/2009 đi theo nhà Thơ Tâm Nhiên thăm viếng các Chùa, Qúi Thầy. Quảng An xin vài
nét ghi lại kỷ niệm, Houston, Tx, USA, 14/9/2009,
Kính cùng dường Thầy T.Quảng Hạnh, chia xẻ về tất cả.

Vườn Chùa Đức Sơn một buổi chiều,
Gió thoảng Hương Thiền chốn Tịnh Liêu,
Lòng còn ấp ủ, còn chi thiếu,
Đến Chùa sẽ giải toả bao điều.

Quảng An theo Tâm Nhiên thăm Thầy,
Thầy Thích Quảng Hạnh đức độ thay,
Dáng vẻ nói cười Nụ Từ Ái,
Gần Thầy an lạc từng phút giây !

Lời hiền hoà Thầy ban Pháp Nhủ,
Quảng An mừng gặp được Chân Sư,
Đạo Hạnh Thầy xứng bậc Nghiêm Từ,
Phước lành thay đàn con Phật tử.

Tâm Nhiên cởi mở hầu chuyện trò,
Quảng An cúng dường Tập thơ ca,
Sáng tác kiêm Ngâm sỉ đó mà !
Thầy thưởng thức làn điệu thiết tha.

Thầy cho Quảng An một bài Thơ,
Ca ngợi lòng từ Ba Người Mẹ,
Mẹ Quan Âm, Mẹ Đại Trí Văn Thù,
Ngâm muồi mẫn điệu Ví Dầu Mẹ ru.

Thầy hân hoan hát lời Thánh thiện,
Khiến lòng người rộn nét an nhiên !
Mong Đạo Tràng Thi Ca phát triển,
Đó cũng là Hoằng Pháp phương tiện,
Lời Ca – Ngâm chuyển tải Ý Thiền.

Thiền Thất Từ Nghiêm Đại Tùng Lâm,
Quảng An đảnh lễ Thầy, chia tay.
Gặp Thiện Minh, Nhuận Châu hai Thầy.
Thầy trò dùng chung bữa cơm Chay,
Thật là hân hạnh niềm vui này !
Trao tặng mỹ từ phút chia tay…



11 13th, 2009

Tình cho không rồi tình biếu không,
Chao ơi tính sổ lỗ dzô cùng !
Cái gì cũng không và cũng không,
Còn chi xơ múi hởi ngóng trông.
Tất cả bay theo khói lam hồng,
Chỉ còn trÆ¡ lại mảnh Xà – Rong. ( Chữ Đồng Tá»­ Tâm Nhiên )

Tình có qua tất Tình có lại,
Thưởng thức khoan khoái thật lai rai, ( nhâm Nhi trà bọt )
Qua nhiều, lại ít khó kéo dài,
Qua ít, lại nhiều cũng ngán thay.
Vậy thôi ta chẳng qua chẳng lại,
Chả ai lỗ lã chả kêu nài.