SỢ HƠN NỖI CHẾT Thơ Hà Huyền Chi


Bà Mẹ Việt Nam tuổi trời lận đận
Có trên đất khách như một tình cờ
Lũ Cháu con Bà đều tròn Danh phận
Riêng Bà Mẹ Quê như một vật thừa

Bà Mẹ Quê thu mình rất nhỏ
Tiếng “ Ngoại ” dị òm không lọt vào tai
Bà Mẹ Việt Nam bổng Câm từ đó
Ngơ ngẫn âm thầm như mượn hồn Ai

Lũ Cháu con Bà bung đi mọi ngã
Miền Tây nắng lửa xứ Bắc lạnh căm
Không ngại tuổi già một thân tất tả
Xuân Thu nhị kỳ lặn lội tìm thăm

Con cháu xem Bà còn hơn của nợ
Chúng đừa cho nhau chẳng chút ngượng ngùng
Mẹ khóc nghẹn ngào trong muôn tiếc nhớ
Xóm giềng Quê hương Mồ mã Cha Ông

Nhớ giòng Sông xưa nhớ hàng Phượng vỹ
Nhớ liếp Trầu cay nhớ rặng Tre già
Nhịp võng đong đưa dưới dàn Thiêng lý
Giấc ngủ ban trưa xao xác tiếng gà

Mẹ sợ vô cùng sợ hơn nỗi chết
Nơi Nhà Dưỡng lão hay ngục A-Tỳ
Mẹ khóc Mẹ van những lời thống thiết
Con vẫn cười mơn bỏ Mẹ mà đi

Chiếc lá úa vàng trong đêm mưa gió
Người Mẹ qua đời không kịp trối trăn
Trên báo Địa Phương tưng bừng cáo phó
Con Cháu một đàn khoe chức khoe danh [khoe bằng]

Thực trạng con cái VN ở Ngoại Quốc đối xử với Cha Mẹ tệ bạc vì chủ nghĩa cá nhân ích kỷ mà Hà Huyền Chi đại diện nói dùm tiếng lòng của những ChaMẹ tuổi về già.QA đã diễn ngâm ở Web



Leave a Reply