Archive for November, 2009

Lần về thăm Quê này tràn đầy thương mến,
Sông núi, Ruộng đồng chào tiếng thân quen,
Phố Phường chất chứa bao tình thân ái !
Họ Hàng, Bè bạn ôm ấp trong ngoài.

Ta về đây thương nhớ đà nguôi ngoai,
Bao tháng năm ấp ủ miền Quang Ngoại
Thỏa Niềm Mơ Ta được gặp đây rồi !
Thầm cảm tạ chốn Quê Hương dưỡng bồi

Chào Quê Hương và chào cả đến Ai !
Lòng kính ngưỡng ngút ngàn niềm hy vọng,
Bao Tinh Hoa góp tuyệt vời Đời sống,
Cho cả riêng Ta ôi ! Mơ ước mênh mông !

Đảnh lễ Phật lòng lắng dịu bao nỗi,
Như mọi người suối mát dòng tắm gội,
Nương Từ Bi nẽo Thiện Tâm trau giồi,
Vén Vô Minh thì Tuệ phát sinh thôi,
Tất cả trá»±c nhận sẽ chuyển kiếp Luân – Hồi ,
Xin qui kính đảnh lễ Tam Bảo ba Ngôi.



Đón Tết năm nay mấy nhánh Đào
Thương về áo trắng dạ nao nao
Chừ đây Xuân đến Trời Phương Ngoại
Có nhớ người xưa một thuở nào
Nghe trong giá rét lạnh hồn ta
Nơi Nao chuông vẳng từ xa lại
Nhắc kẻ cùng Ai kỷ niệm mà
Xin hãy lắng nghe chớ nói nhiều
Chỉ cần im lặng trái tim yêu
Là vơi bớt khổ sầu ly biệt
Rủ sạch tâm tư hết mọi điều
Cầu cho Thế Giới đóa Hồng tươi
Nhân loại nhìn nhau miệng mĩm cười
Đầy ấp thương yêu và hiểu biết
Tình người sống dậy tỏa muôn nơi



11 23rd, 2009

Thật đầy đủ những lời Ta trao đổi,
Gởi đến Ai thầm tâm sự mở khơi,
Tận phút giây mà nói một điều thôi,
Diệu Tâm ơi ! Em hiện hữu muôn đời,

Nếu si cuồng đánh mất bản Tâm thôi,
Hãy định tỉnh thừa hưởng sự tuyệt vời !
Bao tháng năm đã quay cuồng chới với,
Cất lời ngân Em thức tỉnh cuộc chơi,
Ta lần bước vào đời không đầu mối,
Nhận ra rằng cuộc sống trong mọi nỗi,
Cứ đến Ä‘i theo sông – biển luân hồi,
Và lắng lòng Ta biết Em đang đợi.

Thường quên Em Ta ngoảnh mặt gọi mời,
Khi thoát được ra ngoài mọi nông nổi,
Chung tình sao Em giúp Ta phục hồi,
Bản Tâm thường hằng sáng tỏa muôn nơi.
Cỏi Ta Bà khổ đau ngút ngàn trời !
Kiếp nhân sinh quá giải dầu tăm tối,
Đeo mang dính mắc chúng sanh nào lơi,
Em chịu theo Ta cuối bể cùng trời,
Em mà ngự trị thì giải thoát thôi,
Tâm Nhiên ơi ! Tâm quảng an đây rồi,
Em thật là Diệu Tâm nhất trên đời !
Em chính là Diệu Tâm của muôn nơi !



SAU KHI NGÂM DIỆU TÂM CA,
NHẬP HỒN VÀO NHỮNG BAO LA DIỆU KỲ !
QUẢNG AN THẬT SỰ KHẮC GHI,
KÍNH NGƯỠNG VÔ NGHÌ TUYỆT DIỆU TÂM NHIÊN,
NHÀ THƠ THẾ KỶ HÀNH THIỀN,
DIỆU TÂM KHƠI MỞ ĐẠO HIỀN TRÍ BI,
LỜI DẠY ĐẤNG CHÁNH BIẾN TRI,
MUÔN LOÀI QUYẾT CHÍ TU TRÌ THĂNG HOA,
CẢNH SỐNG TRẦM LUÂN TA BÀ,
ĐẮM CHÌM NGHIỆP NẶNG SA ĐÀ KHỔ ĐAU !
MAU MAU THỨC TỈNH CÙNG NHAU,
NƯƠNG VÀO DIỆU PHÁP QUA CẦU TỬ SANH,
CẢM TẠ NHÀ THƠ HIỆN SINH ( tuyệt minh )
TÂM NHIÊN BỪNG SÁNG VÔ VÀN QUẢNG AN

Sau khi ngâm, DIỆU TÂM CA của Nhà Thơ Thế Kỷ Tâm Nhiên , Quảng An tiếp thu được nguồn an lạc vô bờ bến từ nguồn thơ Thiền Tâm Nhiên. QA Cảm nhận như được nghe chính những lời dạy của Đấng Từ Phụ trong Đạo Hiền-Trí Bi, nhất là trong những tình huống mà ĐứcThế Tôn dạy qua diễn tả của Nhà Thơ Tâm Nhiên về nàng Ma Đăng Gìa và A Nan, Kiều Đàm Di Cõi Ni Cô Về và còn nhiều nhiều trong mọi tình duyên lành được lãnh hội, thẩm thấu và mong chia xẽ đến với mọi người, niềm hạnh phúc an lạc trong dòng vi diệu của nguồn Thơ Tâm Nhiên để cùng thăng hoa giải thoát. Thi Nhân ưu việt Tâm Nhiên có đồng hành chăng ? ! Hãy trân qúi sức khoẻ hầu duy trì tinh hoa tuyệt vời lợi ích.



Kính Lá»… HÆ°Æ¡ng Linh Bác NGUYỄN CAO THANH – 11/22/09

VẦN THƠ DÂNG NGƯỜI QA cảm tác 11/21/2009

Thân cát bụi Ta trở về cát bụi,
Chỉ Tánh Linh là hiển hiện mà thôi,
Nhân duyện Hợp – Tan Phật dạy rõ rồi,
Nhưng tình thiêng liêng lệ nào ngăn rơi !

Hởi Tri Kỷ chia xẻ suốt cuộc đời,
Nay ở lại thay Ta mà vun tưới,
Dắt dìu đàn con tiến bước thảnh thơi,
Người thân ơi ! Ta luôn sáng Gương soi.

Hãy tiếp nối những gì Ta lưu lại,
Bước trên đường sự nghiệp càng tuyệt vời,
Nâng đở nhau bằng tấm lòng từ ái,
Hạnh phúc đó đây rộn rã tiếng cười !

Về nương Phật Pháp ánh Đạo chiếu soi,
HÆ°á»›ng Thiện Ä‘iều Thân – Tâm giữ giá»›i,
Tạo Nhân lành Quả an lạc thảnh thơi,
Chúng Ta xứng đáng lợi ích cho Đời.



Mãi mê đùa giởn tháng ngày
Bỗng nghe chim hót chiều nay giật mình
Soi gương nhìn lại bóng hình
Nụ cười vẫn nở bình sinh thuở nào !



Cách sống biết điều thật tốt thay,
Tuy thế nhưngvẫn chưa tròn đầy,
Biết điều thêm Tử tế mới hay,
Mặt mũi An lạc sẽ hiển bày.

Biết điều chẳng qua còn đối đãi,
Còn nghỉ cho Ta riêng nỗi này,
Tử tế không đòi hỏi qua lại,
Chỉ mong đem vui vẻ cho người.

Trong tất cả mọi nơi, mọi thời,
Tử tế là trãi lòng Từ ái,
Hành xử bao điều không quảng ngại,
Quên mình cho người nở nụ cười.

Nếu ai cũng Tử tế, Biết điều,
Thế Giới hoà bình tràn thương yêu,
Khổ đau, phiền não sẽ vắng thiếu,
Hạnh Phúc thay Tử tế và biết điều.



11 13th, 2009

( Gây hấn Tệ Xá của Tâm [Bất] Nhiên)

Đã Vô Trú mà lại có Am,
Am Miểu chi đây hởi ơi chàng ?
Mênh mông sóng nước đâu có ngán,
Thật đúng là chàng Du sĩ ngang ? [ngang ý gàn]
Hồn Thơ ơí ! Chàng thi sĩ lang thang,
Ta đành bái phục xin đầu hàng.

Hỏi Đó có sợ Mờ- A chăng ?
Chớ Đây run rẩy đầy băng khoăng !
Nếu sợ thì khấn Ta lâm râm,
Ta chính Mờ- A ẩn trong lòng, [Tâm ma]
Nghe giọng Ta ngâm Thơ nồng ấm,
Sợ Mờ- A nào hơn Ma Tâm !

Ai đến, Ai thăm Vô Trú Am,
Am mà Vô Trú cần chi đằm, [đằm là chỗ]
Tự tại thong dong suốt tháng năm ,
Can chi dính mắc, không bỏ lăn,
Có Ai cần Trú mà lập Am,
Cần có Ai mà Trú với Am.,. [có cần, cần ai]

Chị Quảng An ơi !
Giữa trùng dương bát ngát trên đồi Vô Trú Am đầy hoang vắng tịch liêu dìu dặt. Thật không còn gì thú vị bằng, một mình trong phòng văn lặng lẽ ngồi nghe chị ngâm thơ Tâm Nhiên.
Xiết bao là cảm xúc rạt rào. Rạt rào như những cơn sóng vỗ liên hồi vào bờ cát trắng dưới triền đồi xanh xanh kia.
Chị Quảng An là ai mà tuyệt vời như thế nhỉ ?
Chỉ biết im lặng trong niềm tri ân, một cách hân hoan với trời mây biển núi ,ngút ngàn hoang dại giữa thiên nhiên hùng vĩ mênh mông.
Chị biết không, biển rừng ở hải đảo hoang vu này cũng biết lắng nghe,biết thưởng thức giọng ngâm thơ truyền cảm của chị nữađó.
Huống chi là Tâm Nhiên phải không chị ?
An vui cho chị và gia đình.
Tâm Nhiên
( Vô Trú Am 18.2.09 )
RÉO GỌI TÂM NHIÊN QA làm 5.3.2009

Tâm Nhiên, Tâm Nhiên lại Tâm Nhiên,
Gọi tên kiểu nớ Rõ thật điên !
Thông cảm cho Ta kẻ muộn phiền,
Tên người chẳng lẽ là Phép Tiên ?

Khi Ta gặp phải cảnh chướng duyên,
Chẳng hạn như khi tiêu hết tiền,
Hay bị Bồ đá thật đau điếng !
Gây tội mà im hơi lặng tiếng,
Ém x ì bùa ai mà chẳng thiêng
Thì Ta liền hú hồn Tâm Nhiên.

Tâm Nhiên bị động nhảy mũi liền ,
Là biết chính Ta muốn kiếm chuyện,
Chờ giờ phút nào mới thiêng liêng,
T. NHIÊN ơi ! Từ bi cứu bạn hiền.

Giởn chơi chút xíu để gieo duyên,
Vui vẻ Ai mà chả hứng điên,
Càng điên làm Thơ càng thấy ghiền,
Trời Thơ huyền diệu thật Tâm Nhiên, [chơn tâm]
Nhớ nhớ Tâm Nhiên lại phát Điên. [Điên or No]

Sugar Land, 29.2.2009.
Có một bà chị, Lưu đày Ngoại kiều,Tóc rảy muối tiêu, Mắt thì đăm chiêu, Mặt có vẽ kiêu, Ăn ít nói nhiều, Chân tay ốm yếu, Người thì khẳng khiu, Tính hay khó chịu, Chẳng ai nuông chiều, Tháng ngày cô liêu, Tình tiền đều thiếu, Còn chi mỹ miều ! Chị Quảng An có mấy cái tài, Tính hay khôi hài, Làm người ưu ái, Nhưng lắm kẻ lại, Tức bực không khoái, Hỷ nộ ố ái,Thường tình nào sai, Làm thì như gió, Đi thì như mây, Ăn ngủ đêm ngày, Nói thì rất hay, Hành nào có thấy, Con cái đủ đầy, Thêm cháu có ngay, Làm thơ chẳng tài, Mà cứ khoe mãi, Ngâm thơ lãi nhải, Làm điếc lỗ tai, Phá kể Đại Tài, Tiêu đời nay mai, Chị đành bai (bye). QA xin kính bái !

Chị Quảng An ơi !
Giữa trùng dương bát ngát, trên đồi cao phiêu hốt, có một kẻ cô liêu, ngồi đọc thơ chị và nghe chị ngâm nga những vần thơ lãng đãng, thấm đẫm ý đạo nghĩa tình mà hắn cảm nhận trong lòng một niềm thanh tịnh tịch nhiên.
Thơ chị đi theo một nguồn cảm hứng tự nhiên như nhiên, hoàn toàn phóng dật, phiêu bồng. Không theo một trật tự vần điệu chi cả. Đó là phong cách tự do, tha hồ khiêu vũ trên cung bậc ngôn ngữ thi ca, có nét riêng rất độc đáo, vô song.
Thi ca là chuyện tâm hồn. Đọc thơ cho vui, cho hoan hỷ theo điệu tiếu lâm Bùi Giáng là cũng đạt rồi. Còn hay dở là còn tùy theo người đọc có hòa âm, nhập diệu vào được mạch nguồn thi ca đó hay không mà thôi.
Ai đọc thơ chị thì liền lập tức hân hoan vui vẻ, phấn chấn yêu đời. Yêu đời một cách vô điều kiện và hồn nhiên mỉm cười theo thể điệu tiêu dao vừa long lanh, lấp lánh, vừa huyền ảo lung linh

Điệu tiếu lâm cận nhân tình
Trận đùa chơi rỡn làm sinh động liền
Tinh thần hý lộng thuần nhiên
Niêm hoa vi tiếu tan phiền ủ ê
Trầm trọng chi lắm nặng nề
Buông và bỏ hết chuyện mê man đời
Từ muôn thuở đến muôn nơi
Nghe vi diệu pháp trong lời vô ngôn
Tuyệt thay ! Gây cảm xúc hồn
Chị về thể hiện bằng ngôn ngữ thường

Bình thường ngữ ngôn, rất dân dã dân gian là loại thơ dễ đi vào lòng người, tự nhiên cảm hóa và âm thầm nhiếp dẫn mọi người cùng về cố quận tuyệt trần Chân Thiện Mỹ, phải thế không chị ? Hỡi bà chị có tính khôi hài Quảng An rất tự tại an nhiên ?
À ! Thầy Nguyên Tạng viết bài giới thiệu Ngọc Phật là bạn thân thiết của Tâm Nhiên, hồi thầy còn ở chùa Pháp Vân, Gò Vấp, Sài Gòn đó chị. Bây giờ thầy đang lưu trú chùa Quảng Đức bên Úc Đại Lợi.
Thôi nghe chị. An vui cho chị và gia đình.
Tâm Nhiên
( Vô Trú Am 2.3.09 )



Cả trời Thơ khiến Ta vương vấn ,
Yêu Thơ nên đành yêu cả Thi Nhân,
Chứ Ta nào có ý xa, gần, [đừng tưởng bở]
Xin tình Thơ thưởng thức thanh âm

Vì Thơ Ta tâm đắc Thi Nhân,
Thơ có biết Ta đang thổn thức ? [thưởng thức]
Ngân rung giai điệu thật tưng bừng
Hoà cùng nhịp Tim Ta reo mừng !

Thi Ca cần làn điệu diễn ngâm,
Ta kẻ bàng quang thích ân cần, [QA ngâm]
Ý Thơ khiến hồn ta trực nhận,
Say Thơ không chỉ thoáng bâng khuâng !

Giọng ngâm sao tha thiết lạ lùng,
Hồn Thơ đà nhập cõi hư không,
Tiêu dao Thể phách cùng vô tận
Lai láng Thần hồn chốn mênh mông !



Niệm Phật mở trí thông minh
Bao nhiêu tội chướng chẳng sanh vào lòng
Niệm Phật cứu độ Tổ Tông
Khỏi nơi biển khổ thoát vòng sông mê
Niệm phật Tộc Họ đề huề
Một nhà sum họp chẳng hề ghét nhau
Niệm Phật bớt sự ốm đau
Bao nhiêu tật bệnh mau mau hết liền
Niệm Phật có Phúc có duyên
Tiến tài tiến lợi bình yên cửa nhà
Niệm Phật oan trái trả xong
Nợ nần kiếp trước hết mong hết đòi
Niệm Phật sẽ sống trọn đời
Khỏi vòng nước lửa khỏi nơi hung tàn