Archive for the 'Thơ' Category

Hoằng Pháp Trú Xứ Hốc Môn
Chốn A Lan Nhã cội nguồn Tâm Linh
Đức Hạnh sao Thầy Chân Tính !
Xiễn Dương Chánh Pháp hữu tình độ Tha

Bao người mê lạc nẻo tà
Quay về nương dựa Phật Đà Từ Bi
Nhận ra Chân Tính tức thì
Quy Y Tam Bảo hồi quy cội nguồn

Ánh Sáng Phật Pháp soi đường
Khắp cùng ngõ ngách muôn phương mọi loài
Phật Pháp Mầu Nhiệm mở khai
Chúng sanh độ tận Bản Hoài Viên Dung.

HOẰNG PHÁP KHƠI CHÂN TÍNH QA 8.4.2010

Hoằng Pháp trú xứ Quận Hốc Môn
Chốn A lan Nhã chính cội nguồn
Đức Từ – Đạo Hạnh Thầy Chân Tính
Xiển Dương Chánh Pháp độ hằng muôn

Bao hạng người đã lầm lạc đường
Quay về nương dựa Đạo Từ Bi
Mới hay Chân Tính mình trong sáng
Kính ngưỡng Tam Bảo phát Quy Y

Ánh Sánh Phật Pháp đã chiếu soi
Khắp cùng ngõ ngách đến muôn loài
Phật Pháp Nhiệm Mầu càng chuyển hóa
Cứu độ chúng sanh trọn Bản Hoài



06 25th, 2010

Cảnh Chùa uy tráng trang nghiêm
Chủ trì Hoà Thượng dáng thiền khoan thai
Thầy qủa một vị Tăng tài !
Nguyên Minh Kiến Tánh trong ngoài mở khai

Hạnh Lành theo gót Như Lai
Đức dày Phước lớn Nghi Oai đủ đầy
Độ người mê về nẻo ngay
Nghiêm Từ ban phát lời thay nồng nàn

Từ Bi khai thị rõ ràng
Đạo Đức Hiếu Thuận thế gian tình người
Hạnh Vị Tha chiêu cảm rồi !
Phật Sự phát triển tô bồi Đạo Tâm

Sự Tướng phương tiện ân cần
Thật Tánh hiển lộ sáng ngần Tinh Anh
Viên dung Lý Sự vận hành
Mãn nguyện Hoằng Pháp trọn thành đường Tu



Thời gian mãi nhanh chân bước tới !
Nương cánh Bằng ta lướt gió rẽ mây,
Về thăm lại Quê Hương thương biết mấy !
Nồng nàn sao ấm áp những vòng tay.

Họ Hàng trông đợi bao tháng ngày,
Tình thâm thôi thúc từng phút giây,
Bạn bè náo nức chờ gặp mặt,
Xao xuyến lòng kẻ xa Xứ lắm thay !

Này Tri âm hởi ta tìm về đây !
Thân thương gặp lại ôi ! Khung trời ấy,
Lễ Chùa, thăm Thầy, Bạn vui say,
Lời thơ nào gói trọn hết nỗi này !

Sống ở Xứ xa vật chất đủ đầy,
Đói nghèo Tinh Thần nào có ai hay ?
Thăm quê Mẹ nguồn thương yêu càng dấy, (bừng lên)
Thầy, bạn, bà con tình nghĩa vui vầy !

Quảng cáo Quảng An

Bánh Chưng, Bánh Tét, Bánh Bao
Bánh nào cũng rứa ăn vào dễ tu
Ăn vào úc núc u nu ( mập, tròn trịa , gảy cân )
Nhưng không trì trệ vẫn move Thiền Hành ( move : đi )
Mại dzô mại dzô thỉnh nhanh !
Tịnh Xá Ngọc Nhẫn sẵn dành phước duyên…



Giữa hồn vang mãi tiếng thơ
Hoài ngân nga vọng từng giờ phút trôi
Sóng xô vỗ dưới chân đồi
Bên chùa Nhân Quả xa xôi thuở nào

Rồi đi ngút tận phương nao
Cuối miền biển lớn còn rào rạt chi ?
Tuỳ duyên trên bước tân kỳ
Ý chân nghĩa nọ tình thi ca này

Dù trời Đông hay trời Tây
Vẫn luôn thể hiện diễn bày pháp không
Cõi Về Còn Đó* nơi lòng
Nguồn kinh Tịnh Độ chảy trong xanh thường

* Thơ văn Tâm Không, Phước Thắng
Tâm Nhiên

ĐÀ LẠT XUÂN BÁT NGÁT

Đà Lạt hỡi ! Nghe núi rừng vang vọng
Lòng thênh thang tan hết những ưu phiền
Cười với nắng với sương ngàn hoang dã
Với hồn đồi hồn suối giữa thiên nhiên

Phố xanh hồng đi lên rồi đi xuống
Vòng quanh hồ ảo diệu khói sương sa
Ơi nhẹ nhõm chút thân gầy mây nổi
Bay vu vơ như tơ biếc huyền hoà

Thả bộ hành suốt ngày say thơ mộng
Theo hoa ngàn cỏ nội lối Xuân sang
Thấy chơn mỹ tuyệt vời nơi hiện hữu
Giữa lòng không mà thơ thới thanh nhàn

Đêm rờn lạnh quay về khu phố nọ
Nơi con đường Ánh Sáng* toả trầm hương
Căn gác hẹp nhưng tình người không hẹp
Nên mùa Xuân bát ngát trổ vô lường

* Nhà thầy Phước Thắng
Tâm Nhiên



Tháng ngày chờ đợi tới rồi,
Về thăm quê Mẹ chao ơi rộn ràng !
Sắm sửa khăn gói hành trang,
Cánh Bằng lườt gió băng ngàn hồi qui.

Quê Hương vẫn đẹp thế ni !
Lòng người xa Xứ khắc ghi mãi hoài,
Tình Non Nước nào phôi phai,
Họ hàng bè bạn quan hoài thiết tha.

Bao năm xa cách Quê nhà,
Mà như cứ ngỡ chiều qua còn gần,
Đón đưa nồng ấm thiết thân
Long lanh giọt lệ ân cần niềm vui.

Quê Mẹ ơi tình ngọt bùi !
Hương quê chan chứa bùi ngùi Tha Phương
Hởi Thi Nhân có mến thương !
Dệt nên thi vị ngát hương Quê nhà.



Gần Mẹ sao thấy bình thường,
Nay Mẹ xa biệt mới thương vô bờ,
Mẹ ơi ! Con quá bơ vơ !
Cuộc đời còn lại trông chờ vào đâu ?!

Từ nay mới thật dãi dầu,
Lấy ai nhắc nhở trước sau cho mình,
Vui buồn chỉ biết lặng thinh,
Bởi còn đâu nữa bóng hình Mẫu thân ! (Từ thân)

Tuy khôn lớn nhưng vẫn cần,
Nụ cười của Mẹ thiết thân nồng nàn,
Nếm mùi sương nắng gian nan,
Mẹ hiền lời dịu ổn an tinh thần.

Hởi ai xin hãy ân cần,
Còn Cha, còn Mẹ phước phần lớn lao !
Mẹ Cha là Bầu Trời Cao,
Cho con nguồn sống dạt dào thương yêu.

Nàng Thơ ơi !
Bài thơ Mẹ ! Nguồn Thương Vô Bờ quả nhiên là tuyệt bút trong bầu trời thi ca Quảng An.
Thơ đi nhẹ nhàng mà thâm thuý, chân thành mà sâu sắc làm xúc động những ai còn có mẹ hiền.

Tâm Nhiên
Cũng gần Phật đản rồi. Gởi Nàng Thơ bài này để ngâm nga chơi cho vui nhé !

NỤ CƯỜI PHẬT TÁNH

Gần ba nghìn năm mới đó vèo qua
Mà vẫn còn đây nụ cười của Phật
Như thầm nhắc một điều duy nhất
Rằng em hãy về với cái chính em

Cái gì khiến cho em hiện hữu
Biết vui biết buồn và biết thương yêu ?
Có phải chăng là cái Tâm vi diệu
Chiếu suốt ngày đêm suốt tháng năm qua ?

Dù trọn đời hay tới muôn thu
Thì em vẫn quần quanh theo tâm thức
Em vẫn luân hồi trong vòng nghiệp lực
Gieo nhân gì thì quả nấy em ơi !

Đêm tháng Tư trăng rằm lên sáng sủa
Xua đi nghìn u ám tham si
Chợt bừng dậy đáy lòng Chân Thiện Mỹ
Một nụ cười Phật Tánh giữa nhân sinh

Tâm Nhiên



Bây giờ chim đã về ngàn
Câu thơ neo giữa sóng tràn Đại Dương
Người đi ta cũng lên đường
Giọt thơ đọng lại giữa đường phù sinh.

TÌNH THƠ Quảng An đề tặng Lê Giao Văn

Lần thứ hai gặp gở,
Người Thơ lại nên thơ,
Đâu bóng dáng hững hờ !
Tình thơ khơi nguồn thơ.

CẢM TÁC tặng nhà thơ Tâm Nhiên

Tâm Nhiên gợi cảm tác,
Quảng An họa vần thơ,
Hữu tình duyên tri ngộ,
Hương thơ ngát bến bờ ! (TN ở Hải Đảo)



TÃŒNH CHA QA 11.6.2010

Author: quangan7
06 25th, 2010

Tình Cha tình Mẹ bao la,
Tình thương như một thiết tha đậm đà,
Từ con mở mắt oa oa,
Dần dà năm tháng con đà lớn khôn.

Trải bao mưa nắng dập dồn,
Cha càng tận lực nuôi con nên người,
Từ những sinh hoạt vui chơi,
Đến sự ăn học Cha thời lo toan.

Con vui Cha cũng hân hoan !
Con đau cha lại chu toàn thuốc thang,
Mong con tốt đẹp huy hoàng !
Thỏa lòng Cha Mẹ cưu mang tháng ngày.

Làm con hiếu đạo nên thay !
Cố lo tiến bước mai này thành danh
Tấm thân con sướng đã đành,
Ấm lòng Cha Mẹ sanh thành ra con.



NHÀ LỬA TAM GIỚI HÃY THOÁT MAU,
ĐỐT THIÊU ÂM Ỉ NGÚN MẠCH SẦU,
CHÚNG SANH QUẰN QUẠI MÀ NÀO THẤU,
ÊM Ả ĐẮM CHÌM SUỐT ĐÊM THÂU !

NHÂN QỦA RÕ RÀNH IN VẾT DẤU,
CỘI RỄ TAM ĐỘC HẰNG THẤM SÂU,
TRÌ GIỚI LUẬT HÀNH THIỆN LÀM ĐẦU,
KIÊN TRÌ TỊNH HẠNH VƯỢT BỂ DÂU.

HỞI ƠI SUNG SƯỚNG ĐƯỢC BAO LÂU ?
LĂN QUA LỘN LẠI CHỈ KHỔ SẦU,
RA VÀO SANH TỬ CHỚP BÓNG CÂU,
PHẬT PHÁP CỨU ĐỘ PHẢI TÌM CẦU ! (ÔI NHIỆM MẦU ! )



Đời êm trôi tưởng chừng đơn điệu ( mọi ngày như nhau)
Thật ra đang biến chuyển muôn chiều,
Bấy lâu cứ ngỡ mình vẫn thế,
Hay chăng lửa Nghiệp đốt dần thiêu !

Cội nguồn do bởi Tham-Sân-Si
Dính mắc vào đắm mê trăm bề
Luyến Ái ôi mật ngọt Trần thế !
Khiến chúng sanh lăn lộn não nề !

Phước lành thay Pháp Phật sáng soi !
Màng tối Vô minh được vén thôi,
Tánh Linh kịp thời bỗng thôi thúc,
Sống theo Nếp Đạo tạo an Đời.