THẦY TÂM KHÔNG ƠI ! Tâm Nhiên kính tặng


Giữa hồn vang mãi tiếng thơ
Hoài ngân nga vọng từng giờ phút trôi
Sóng xô vỗ dưới chân đồi
Bên chùa Nhân Quả xa xôi thuở nào

Rồi đi ngút tận phương nao
Cuối miền biển lớn còn rào rạt chi ?
Tuỳ duyên trên bước tân kỳ
Ý chân nghĩa nọ tình thi ca này

Dù trời Đông hay trời Tây
Vẫn luôn thể hiện diễn bày pháp không
Cõi Về Còn Đó* nơi lòng
Nguồn kinh Tịnh Độ chảy trong xanh thường

* Thơ văn Tâm Không, Phước Thắng
Tâm Nhiên

ĐÀ LẠT XUÂN BÁT NGÁT

Đà Lạt hỡi ! Nghe núi rừng vang vọng
Lòng thênh thang tan hết những ưu phiền
Cười với nắng với sương ngàn hoang dã
Với hồn đồi hồn suối giữa thiên nhiên

Phố xanh hồng đi lên rồi đi xuống
Vòng quanh hồ ảo diệu khói sương sa
Ơi nhẹ nhõm chút thân gầy mây nổi
Bay vu vơ như tơ biếc huyền hoà

Thả bộ hành suốt ngày say thơ mộng
Theo hoa ngàn cỏ nội lối Xuân sang
Thấy chơn mỹ tuyệt vời nơi hiện hữu
Giữa lòng không mà thơ thới thanh nhàn

Đêm rờn lạnh quay về khu phố nọ
Nơi con đường Ánh Sáng* toả trầm hương
Căn gác hẹp nhưng tình người không hẹp
Nên mùa Xuân bát ngát trổ vô lường

* Nhà thầy Phước Thắng
Tâm Nhiên



Leave a Reply