MẸ ! NGUỒN THƯƠNG VÔ BỜ ! II QA 13.5.2010


Gần Mẹ sao thấy bình thường,
Nay Mẹ xa biệt mới thương vô bờ,
Mẹ ơi ! Con quá bơ vơ !
Cuộc đời còn lại trông chờ vào đâu ?!

Từ nay mới thật dãi dầu,
Lấy ai nhắc nhở trước sau cho mình,
Vui buồn chỉ biết lặng thinh,
Bởi còn đâu nữa bóng hình Mẫu thân ! (Từ thân)

Tuy khôn lớn nhưng vẫn cần,
Nụ cười của Mẹ thiết thân nồng nàn,
Nếm mùi sương nắng gian nan,
Mẹ hiền lời dịu ổn an tinh thần.

Hởi ai xin hãy ân cần,
Còn Cha, còn Mẹ phước phần lớn lao !
Mẹ Cha là Bầu Trời Cao,
Cho con nguồn sống dạt dào thương yêu.

Nàng Thơ ơi !
Bài thơ Mẹ ! Nguồn Thương Vô Bờ quả nhiên là tuyệt bút trong bầu trời thi ca Quảng An.
Thơ đi nhẹ nhàng mà thâm thuý, chân thành mà sâu sắc làm xúc động những ai còn có mẹ hiền.

Tâm Nhiên
Cũng gần Phật đản rồi. Gởi Nàng Thơ bài này để ngâm nga chơi cho vui nhé !

NỤ CƯỜI PHẬT TÁNH

Gần ba nghìn năm mới đó vèo qua
Mà vẫn còn đây nụ cười của Phật
Như thầm nhắc một điều duy nhất
Rằng em hãy về với cái chính em

Cái gì khiến cho em hiện hữu
Biết vui biết buồn và biết thương yêu ?
Có phải chăng là cái Tâm vi diệu
Chiếu suốt ngày đêm suốt tháng năm qua ?

Dù trọn đời hay tới muôn thu
Thì em vẫn quần quanh theo tâm thức
Em vẫn luân hồi trong vòng nghiệp lực
Gieo nhân gì thì quả nấy em ơi !

Đêm tháng Tư trăng rằm lên sáng sủa
Xua đi nghìn u ám tham si
Chợt bừng dậy đáy lòng Chân Thiện Mỹ
Một nụ cười Phật Tánh giữa nhân sinh

Tâm Nhiên



Leave a Reply