TÌNH THƠ XUÂN HẠ THU ĐÔNG QA 8.12.09


Ta không như cây khô mùa Nắng đổ,
Không trơ lạnh hững hờ bởi gió Đông,
Nhờ môi Em luôn tươi nở Nụ Hồng,
Ấm áp rộn ràng cho Tiết mùa Xuân.

Em có mặt trời Thu thôi ảm đạm,
Mát dịu ngay cái hậm hực nóng rang,
Và rồi chu kỳ Đông tới Thu tàn,
Ấm hơi Em còn rơi rớt vương mang.

Ta tự tại với bốn mùa Thời Tiết,
Xuân, Hạ, Thu, Đông quanh quẩn xuôi dòng,
Bỗng Em xuất hiện bên lề cuộc sống,
Ta thoáng bàng hoàng giao động cõi lòng.
(Ta thoáng mộng mơ cảm xúc giao lòng.)

Có phải thế sao thơ trao nồng ấm ?
Hữu tình chi mà khắc chế thong dong ?
Bởi nhờ Em mà sức sống sinh động,
Luôn hiện hữu cùng Xuân Hạ Thu Đông.

Chúng Ta, Bản tâm sáng suốt tự tại nhưng luyến ái vẫn dẫn dắt, lôi kéo để phải nhập cuộc sinh tử 4 mùa !



Leave a Reply