VÔ TRÚ AM thơ Tâm Nhiên


Sớm mai lên núi bồng tênh quá
Ta như mây trắng lặng bay về
Vi vút muôn phương trời tận thấu
Đâu chẳng là không phải chốn quê ?

Thế nên vô ngại miền huyền mật
Vẫn tuyệt cùng chơi khắp bao la
Hoằng viễn thênh thang vàng xanh biếc
Nghiêng vai lượn xuống cõi ta bà

Đứng giữa trùng dương trên đồi gió
Bốn bề lồng lộng hỡi mênh mông
Bát ngát ngàn nơi ta đã thấy
Cả thiên thu hiện ở trong lòng

Lòng không biên giới dù sáng tối
Ôi ! Nhiệm mầu thay một giọt sương
Lá cây ngọn cỏ ngời mới lạ
Đá sỏi vô tri cũng diệu thường



Leave a Reply